[FanFic MewGulf] Liệu Có Thể Cùng Nhau / Chương 2: Bác Sĩ Gulf Kanawut
[FanFic MewGulf] Liệu Có Thể Cùng Nhau
  • Bệnh viện Phuket Bangkok trong những năm qua luôn tích cực theo đuổi phương châm “nâng cao chất lượng khám chữa bệnh cộng đồng.” Chính vì thế mà ngoài việc cải thiện điều kiện về cơ sở vật chất, bệnh viện còn quan tâm chăm sóc y tế cho bệnh nhân và cả người nhà của họ. Dịch vụ ngoại trú sẵn sàng cho hơn nghìn bệnh nhân với không gian sạch sẽ, thoáng mát.
  • Bên cạnh đó, Phuket Bangkok sở hữu hơn hai mươi văn phòng y tế chuyên khoa, bác sĩ ở đây hầu hết đều rất giỏi, có kinh nghiệm lâu năm trong chẩn đoán và điều trị bệnh ở mọi độ tuổi. Tuy không thuộc vào hàng cao cấp bậc nhất nước, nhưng nơi cũng được xem là địa chỉ đáng tin cậy. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng hình dung ra quy mô rồi, vậy nên những người làm việc ở đây chắc chắn phải chăm chỉ, chịu khó và có năng lực vượt trội.
  • Buổi trưa, thường là khoảng thời gian nghỉ ngơi của đội ngũ y bác sĩ. Phần lớn người tranh thủ đi ăn trưa, số còn lại chủ yếu là bác sĩ thực tập chịu trách nhiệm trực chiến ở khoa cấp cứu.
  • Lúc này, một thanh niên dáng người cao ráo, hơi gầy, trên vai đang đeo ba lô vừa bước ra từ khoa ngoại tổng hợp. Đi được giữa chừng, cậu dừng lại một chút để kiểm tra mớ giấy tờ, lát sau mới đi tiếp. Hôm nay, cậu không mặc áo blouse, chỉ đến lấy một ít tài liệu về nhà nghiên cứu.
  • Khi cậu thanh niên bước ra đến sảnh lớn, bỗng chốc không gian yên tĩnh trở nên ồn ào.
  • Nhân viên y tế
    Nhân viên y tế
    “Tránh ra … tránh ra … tránh ra … làm ơn tránh ra…”
  • Tiếng còi xe cấp cứu vang vọng, sau đó là những câu nói hết sức khẩn trương của các nhân viên y tế. Mọi người dạt hết sang hai bên để nhường đường. Ai nấy đều không khỏi hốt hoảng trước tình cảnh hiện tại. Xem ra tình trạng bệnh nhân mới được chuyển vào hết sức nghiêm trọng, trên đầu có vết thương, tuy được sơ cứu nhưng vẫn nhìn thấy máu ướt đỏ cả bông băng, hai tròng mắt trắng dã, ở khóe miệng còn trào ra bọt trắng.
  • Cậu thanh niên nhìn thấy vậy thì không thể đứng yên được liền nhanh chóng chạy về khu vực cấp cứu. Trong lúc chạy đi, vô tình va phải người nhà bệnh nhân. Lúc nãy quên kéo khóa ba lô nên sắp tài liệu đã rơi ra bên ngoài, văng ra một đoạn. Nhưng tình hình khá nguy cấp cậu không tiện nhặt lên và sắp xếp nên chỉ để lại ba lô rồi buông một câu nhờ vả.
  • Gulf Kanawut
    Gulf Kanawut
    “Tôi là bác sĩ của bệnh viện, nhờ ai đó giữ hộ đồ giúp, lát nữa sẽ quay lại lấy, cảm ơn.”
  • Nói rồi đi mất.
  • – Khu vực cấp cứu –
  • Nhân viên lái xe cấp cứu lên tiếng, gấp gáp.
  • Nhân viên y tế
    Nhân viên y tế
    “Bác sĩ, bác sĩ.”
  • Hai ba cô y tá và bác sĩ thực tập đang ngồi nghỉ trưa tức tốc đứng dậy. Mấy cô nàng bối rối nhìn nhau. Họ mới đến vài tuần, các trường hợp đưa đến đây bình thường đều có bác sĩ chính thức phụ trách nên lúng túng là điều không tránh khỏi.
  • Một cô gái trong số đó nói bác sĩ vừa mới có việc một chút, chỉ có chúng tôi thôi.
  • Nhân viên y tế
    Nhân viên y tế
    “Làm sao đây? Vậy các cô mau xem thử đi.”
  • Vừa hay, chàng trai ban nãy cũng đã kịp chạy đến.
  • Gulf Kanawut
    Gulf Kanawut
    “Tôi là bác sĩ đây. Chuyện gì thế?”
  • Nhân viên y tế
    Nhân viên y tế
    “Anh…lạ quá, sao chúng tôi chưa từng thấy?”
  • Gulf Kanawut
    Gulf Kanawut
    “Không quan trọng, các cô chỉ cần biết tôi là bác sĩ là được rồi”
  • Nhân viên y tế
    Nhân viên y tế
    “Vâng”
  • Nghe vậy, mấy cô bác sĩ thực tập liền dạt ra, chừa khoảng trống cho cậu bước vào.
  • Thấy động tác của cậu rất chuyên nghiệp, nhân viên lái xe cấp cứu liền nhanh chóng trình bày tình trạng bệnh nhân.
  • Nhân viên y tế
    Nhân viên y tế
    “Nghe nói bị ngã từ trên cầu thang xuống. Trên đầu có vết thương, bước đầu đã được xử lý. Trong nhà không có người lớn. Hàng xóm là người đã gọi xe cấp cứu đưa cô bé vào đây. Bệnh nhân đang dần mất đi ý thức.”
  • Cậu xem tình trạng một lượt rồi đáp.
  • Gulf Kanawut
    Gulf Kanawut
    “Tại sao lại ngã? Tôi thấy, cô bé không chỉ bị ngã thôi đâu.”
  • Lúc đó, có một người đàn ông trung niên áo quần lấm lem, người thì đổ đầy mồ hôi chạy vào khu vực cấp cứu. Ông ta hớt ha hớt hãi.
  • Bố của bệnh nhân
    Bố của bệnh nhân
    “Có ai thấy con gái tôi đâu không? Hả? Con gái tôi…con tôi. Lúc nãy nó được đưa vào cấp cứu.”
  • Gulf Kanawut
    Gulf Kanawut
    “Chào anh. Là bên này sao?”
  • Cậu lập tức lên tiếng khi thấy người đàn ông kia đang rất bối rối, luống cuống, có lẽ là người thân của cô bé này.
  • Người đàn ông quay sang nơi vừa mới phát ra giọng nói. Hình như đúng rồi, ông ấy đang tiến về phía cậu.
  • Bố của bệnh nhân
    Bố của bệnh nhân
    “Làm ơn. Làm ơn cho qua.”
  • Bố của bệnh nhân
    Bố của bệnh nhân
    “Con tôi, con ơi, con làm sao thế? Sao ra nông nổi này? Con ơi.”
  • Bố của bệnh nhân
    Bố của bệnh nhân
    “Tỉnh lại đi mà, con ơi. Bố đây, bố đây, bố đến rồi đây.”
  • Gulf Kanawut
    Gulf Kanawut
    “Này anh, bình tĩnh. Cho tôi biết, cô bé có ăn uống gì trước đó không?”
  • Người cha mất bình tĩnh, la hét, khóc lóc, nhưng không vì thế mà cậu bị cuốn theo, tiếp tục hỏi thăm những thông tin quan trọng.
  • Người đàn ông đau đớn.
  • Bố của bệnh nhân
    Bố của bệnh nhân
    “Nó…hàng xóm nói, nó uống nhầm chai thuốc trừ sâu. Hức, con ơi, con ơi. ”
  • Các y tá xung quanh hơi mở to mắt, không phải vì kinh ngạc, bất ngờ, mà là nhận ra mức độ nghiêm trọng của trường hợp này, duy chỉ có một người là sắc mặt không thay đổi. Cậu vội nói với y tá bên cạnh.
  • Gulf Kanawut
    Gulf Kanawut
    “Mau chuẩn bị phòng cấp cứu. Báo cho nhà thuốc cần một số lượng lớn Atropine.”
  • Nói xong, quay sang nói với anh nhân viên và hai bác sĩ thực tập còn lại.
  • Gulf Kanawut
    Gulf Kanawut
    “Khu cấp cứu số 2, mau đi thôi.”
  • Họ đồng thanh “Được.”
  • Đến khu vực cấp cứu, người nhà bệnh nhân không được vào, chỉ có thể chờ bên ngoài. Do quá sốt ruột, người bố cứ nằng nặc đòi vào cùng.
  • Gulf Kanawut
    Gulf Kanawut
    “Anh à, không được vào trong, chúng tôi sẽ cố gắng chữa trị cho cô bé. Bình tĩnh và chờ đợi, được chứ?”
  • Bố của bệnh nhân
    Bố của bệnh nhân
    “Nhưng…nhưng bác sĩ...con tôi.”
  • Gulf Kanawut
    Gulf Kanawut
    “Cảm phiền tránh ra một chút, nếu chậm thêm một phút, tính mạng của con anh sẽ nguy thêm một phần.”
  • Dứt lời, cánh cửa từ từ khép lại. Cánh cửa phòng cấp cứu cũng giống như ranh giới ngăn cách giữa hai thế giới vậy. Bên ngoài, là tất cả sự lắng lo, hồi hộp, sợ hãi của người thân. Còn bên trong là một xã hội thu nhỏ với đầy đủ hỉ, nộ, ái, ố, nơi thấm đẫm tình người, cũng là nơi chứng kiến niềm vui nỗi buồn và cả sinh ly, tử biệt.
14
Chương 2: Bác Sĩ Gulf Kanawut